Quyển 1 - Chương 2. Đi vào phòng ăn ngồi xuống, chúng ta một nhà tứ khẩu cùng vui vẻ ăn tối. “Con gà này ngon quá! Cha nếm thử đi.”. “Tiểu Thiên, ăn từ từ thôi, xương gà phải nhổ ra chứ.”. “Cha, ăn chút thịt đi, đừng cứ ăn rau xanh mãi.”. “Biết rồi.”. “Hiệu Mẹ bị lũ cuốn trôi, cha bệnh tật ôm đàn con thơ khóc ròng. Cô giáo Lương Thị Mỹ Linh (37 tuổi, Trường Mẫu giáo Hoa Hồng, xã Tam Mỹ Tây) vừa bị nước lũ cuốn trôi, tử vong ngày 10/10. Cô ra đi để lại người chồng bệnh tật và 3 con nhỏ trong căn nhà cấp 4 bong tróc (iFamily) - Tinh thần và thể chất của trẻ có thể bị ảnh hưởng xấu nếu con thường xuyên nhận những lời la mắng từ cha mẹ, người lớn. Trình duyệt của bạn đã tắt chức năng hỗ trợ JavaScript. Xem 198. Bạn đang xem bài viết Một Người Cha Và Ba Đứa Con Quyển 3 được cập nhật mới nhất ngày 24/08/2022 trên website Kovit.edu.vn.Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Thể loại: đam mỹ, cổ trang, hài, nhất công nhất thụ.Độ dài: 2 quyển, mỗi quyển 10 chương + 8 ngoại truyện.Nhân vật chính: Việt Lăng Khê, Tịch Viêm, Tịch Nguyện, Tịch Thiên…Chuyển ngữ: San SanỞ Thành Đông có một Tịch gia mà những người trong này toàn là nam nhân.Đại lão gia Tịch gia, là hắn nhưng vị trí Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Tháng Tư 13, 2011 at 709 sáng 1 người cha và 3 đứa con Tác giả Phong Duy NiuNiu Chuyển ngữ San San –^O^– Chương 10 Qua tiểu trấn không đến mười dặm, phía trước là cây cối rậm rạp, Tịch Viêm xốc lên màn xe, nhẹ nhàng hỏi “Còn nhớ rõ nơi này không?” “Đương nhiên nhớ.” Ta cảm khái vạn phần thởi dài, chuyện cũ như khói mây. “Ta nhất định sẽ giúp ngươi từ từ quên đi những kí ức thống khổ này.” “Vì sao phải quên? Mặc dù là thống khổ chút, nhưng cũng có một phần hạnh phúc mà.” “Hạnh phúc? Ngươi bị Nghiêm Khang đánh cho võ công tàn phế thì có điểm nào hạnh phúc?” “Ta là ở trong này bị Nghiêm Khang đả thương à?” “Ngươi không phải mới vừa nói nhớ rõ sao? Ngươi đều nhớ rõ cái gì vậy!?” Ta ngượng ngùng gãi đầu, “Ta tưởng…. ngươi nói chính là cái kia…….” “Cái nào?” “Chính là ở trong rừng này, chẳng lẽ ngươi đã quên. Đó là lần đầu tiên ngươi nấu đồ cho ta ăn, tuy rằng ăn xong bị tiêu chảy có chút thống khổ, nhưng lúc ấy ta thật sự rất vui vẻ….” Tịch Viêm đập một cái lên đầu ta, “Đừng nói nữa!…. Chuyện quan trọng không nhớ, nhớ toàn những thứ lung tung….” Ta xoa đầu cười ha ha. Toàn bộ đoàn xe đã chạy vào trong rừng, ánh sáng ảm đạm chiếu xuống, nhìn qua cửa sổ, Phúc Bá không biết từ khi nào đã đi từ trong xe ra, ngồi ở trên càng xe, hai chân rung rung. “Tiểu Viêm….” “Ừhm.” “Phúc Bá vì sao lại căng thẳng như vậy? Hay là trong rừng này….” Tịch Viêm kéo ta ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng ta. “Chẳng lẽ…….” Ta đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Đúng vậy, Nghiêm Khang là người thế nào ta rõ ràng nhất, hắn sao có thể dễ dàng bị người giết như thế được? “Không có việc gì, ngươi đừng lo lắng, có chúng ta ở đây.” Tịch Viêm áp mặt vào má ta dịu dàng nói. Lời của hắn còn đọng lại bên tai, liền có vài tiếng rít gào truyền tới. Khu rừng sâu thẳm mới vừa rồi còn trống vắng đột nhiên xuất hiện một đội quan binh, tay lăm lăm cung tên, mũi tên sắc nhọn chĩa thẳng đến đoàn xe ngựa của chúng ta. Tề Phong áo trắng như tuyết, lúm đồng tiền thấp thoáng, tay khua một cây quạt, thần thái thong dong tiến về phía chúng ta, thật sự là phong thái đặc biệt chỉ có ở nhất phái giai công tử trần thế. Chỉ tiếc đại bộ phận đám người chúng ta đây, ánh mắt cũng chưa từng lướt qua hắn, mà là tập trung vào con người mặc áo xanh ánh mắt lạnh lùng bên cạnh. Cứ việc lúc này ta không thấy mặt Trác Phi Văn, có điều nghĩ tới vẻ mặt hắn lúc này nhất định là kinh hãi khó tin. Tịch Viêm vỗ vai ta, vén màn xe, thản nhiên nói “Nguyên lai Nghiêm quốc sư quý thể an khang, thật sự là may mắn. Tại hạ mặc dù ở kinh thành cùng quốc sư từng có duyên gặp mặt, nhưng không thâm giao, sao dám để quốc sư tới tận đây đích thân đưa tiễn?” Nghiêm Khang ánh mắt lạnh băng hơi hơi lướt trên người Tịch Viêm, nói “Ta không thích vô nghĩa, vì miễn cho cả ta và ngươi khỏi phiền toái, thỉnh giao ra tội phạm dám cả gan ám sát ta, Trác Phi Văn.” “Quốc sư có ý gì? Làm sao thấy được Trác Phi Văn ở trong đoàn xe của chúng ta?” “Ta nói cho hắn đấy.” Tề Phong khẽ mỉm cười nói, “Hay là chúng ta đổi cách nói khác, thỉnh Tịch đại nhân giao nha đầu mới thu nạp kia ra đây thế nào?” Lông mày Tịch Viêm khẽ run lên. “Ta rất rõ ràng, những người trong đoàn xe của Tịch đại nhân, đều là người già và người không võ công, nếu còn cố chấp chống lại Nghiêm quốc sư, chỉ sợ cuối cùng cũng chẳng bảo vệ được nha đầu kia, còn có thể bị thương đến quý thể của lão thái gia nữa. Tịch đại nhân là người thông minh, tất sẽ không ngốc đến lấy trứng chọi đá.” Tịch Viêm lạnh lùng không đáp, nhưng vẫn che ở phía trước hai người, không có một chút ý tứ phải tránh ra. Trác Phi Văn đã muốn thiếu kiên nhẫn từ trong xe ngựa nhảy xuống, Tiểu Kỉ theo sát đỡ lấy hắn. Nghiêm Khang hừ một tiếng, ống tay áo không gió lay động, phi thân lên, một chưởng đánh về phía Trác Phi Văn. Tịch Viêm đồng thời nhảy lên chặn lại, lại bị Tề lục công tử vung cây quạt vững vàng đỡ lấy. Trác Phi Văn sang tay đẩy Tiểu Kỉ lùi về phía sau, đang muốn tập trung nghênh địch, Tịch Nguyện và Phúc Bá song song che ở phía trước hắn, cùng Nghiêm Khang giao thủ. Phúc Bá vốn là thủ hạ của sư phụ ta, võ công đã sớm là cao thủ, Tịch Nguyện tư chất cực cao, lại có một đại ca thích hối thúc người khác luyện công, thân thủ tự nhiên cũng không kém cỏi. Hai người liên thủ, một lão nhân và một lão mụ tử, thoạt nhìn nhưng thật ra rất xứng nha. Nghiêm Khang nhất thời khinh địch, cũng bị bức lui vài bước. Nhưng hắn dù sao cũng là cao thủ đứng đầu, hơi chút tập trung, nhân uẩn chưởng phong hùng mạnh, Phúc Bá cùng Tịch Nguyện dùng hết toàn lực, mới có thể miễn cưỡng ngăn trở cước bộ của hắn. Bên này Tề lục công tử cùng Tịch Viêm triền đấu, mặc dù thoạt nhìn đã bị đẩy xuống hạ phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Tịch Viêm cũng không làm gì được hắn, bị quấn chân gắt gao, không rảnh đến hỗ trợ, vẻ mặt đã có chút sốt ruột. Lúc này bàn tay của Nghiêm Khang hơi chuyển sang màu đỏ, cho thấy sử xuất toàn lực. Phúc Bá cùng Tịch Nguyện cắn răng khó khăn chống đỡ, chỉ mong Tịch Viêm mau chóng giải quyết Tề Phong để tới viện thủ, về phần binh sĩ xung quanh, cũng chỉ có thể tạm thời làm như không phát hiện. Mấy chiêu qua đi, Nghiêm Khang lạnh lùng cười, đột nhiên bay vút lên không, chưởng ảnh lần lượt thay đổi, làm cho Phúc Bá lui về phía sau mấy bước. Ngay sau đó một cỗ chưởng phong phá không mà tới, hướng Trác Phi Văn làm mục tiêu hạ xuống. Tịch Nguyện thét dài một tiếng, hai đấm hướng sườn dưới của Nghiêm Khang đánh lên, Phúc Bá cũng tùy thế phản thân, một ngón tay đè xuống. Chiêu thuật hai người dùng để phòng thủ cũng khá linh hiệu, lại không ngờ thân hình Nghiêm Khang trên không trung chuyển động, không chỉ có không tiếp tục truy kích Trác Phi Văn, ngược lại hướng về phía sau bên phải lùi vài bước, một chưởng đánh nghiêng xuống, đem thùng xe của chiếc xe ngựa gần nhất phân thành hai nửa. Tịch Thiên bất ngờ không kịp đề phòng cho dù kịp phòng cũng vô dụng…. >____<…….” “Tiểu Viêm, ngươi không muốn làm cho ta hạnh phúc hơn sao?” “Ta nói Lăng à….” “Ừhm?” “Ngươi thật sự là người biết phá hoại không khí nhất trên đời này!” A, là ta sao? Mọi người phân xử giúp đi, thật là ta sao? Hoàn. ___________ Xong rồi, xong rồi *múa* còn ngoại truyện nữa thôi *hố hố* Entry filed under 1 người cha và 3 đứa con. Tháng Tư 23, 2011 at 1034 sáng 1 người cha và 3 đứa con Tác giả Phong Duy NiuNiu Chuyển ngữ San San –^O^– Kí sự chuyển nhà. Có người từng hỏi qua phụ thân “Vì sao các hài tử nhà ngài đều có tiền đồ như vậy?” Phụ thân nói “Ta cảm thấy được con người khi còn sống, nhỏ bé mà ngắn ngủi, phải tạo được một niềm tin kiên định, mà niềm tin của ta là, đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường. Ta đem niềm tin này vào thực tế trong quá trình bồi dưỡng hài tử, làm cho bọn họ thông qua việc chuyển đi không gian để hiểu rõ hoàn cảnh biến hóa, do đó hiểu biết các phương diện của cuộc sống, cuối cùng khiến cho bọn họ có thể ung dung đối mặt với các loại tình huống, kể cả rất nhiều tình huống căn bản không có khả năng phát sinh.” Người nọ choáng “Nghe không hiểu gì hết….” Phúc Bá giải thích “Ý của lão gia nhà ta chính là, chúng ta thường xuyên chuyển nhà….” . “Cha, vì sao chúng ta lại phải chuyển nhà nữa?” Tiểu Thiên bốn tuổi mắt mở to đen lung liếng hỏi. “Bởi vì có người xấu truy đuổi chúng ta.” Tiểu Nguyện thở phì phì nói “Con nói phụ thân à, lần này là bởi vì cha không cẩn thận đốt nhà không phải sao?” “Ha ha, ta nói vậy là bởi vì sợ dọa tiểu nhi tử mà thôi.” Tiểu Thiên dùng đôi tay mập mạp bé xíu ôm cổ phụ thân. “Cha, người xấu vì sao phải truy đuổi chúng ta?” “Bởi vì người xấu muốn bắt Tiểu Thiên, cho vào trong nồi, luộc lên mềm nhũn một ngụm nuốt luôn….” “>_______________<….” Đến tận đây, phụ thân rốt cuộc đúc kết ra một kết luận tuyệt vọng, nguyên lai ở Tịch gia sợ ma, vẫn chỉ có một mình hắn…. Entry filed under 1 người cha và 3 đứa con. Tháng Một 15, 2011 at 908 sáng 1 người cha và 3 đứa con > Tác giả Phong Duy NiuNiu Thể loại đam mỹ, cổ trang, hài, nhất công nhất thụ. Độ dài 2 quyển, mỗi quyển 10 chương + 8 ngoại truyện. Nhân vật chính Việt Lăng Khê, Tịch Viêm, Tịch Nguyện, Tịch Thiên… Chuyển ngữ San San Link Online Quyển thượng Quyển hạ Note Bộ truyện này mình từng edit hết toàn bộ một bản convert, sau đó bên Bạch Nguyệt Các đã đạo bản edit này, vì vậy các bạn nếu thấy bản edit này mấy chương giống của bên đó là bởi vì họ đạo của mình, mong rằng không gây ra hiểu lầm. Tuyệt đối không được mang đi bất kì đâu. –^O^– Mục lục Quyển thượng Văn án Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Quyển hạ Văn án Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Ngoại truyện 1. Kí sự chuyển nhà. lời phụ thân. nữ Giang Nam. sự Tiểu Thiên học tập. phổ. cười Nàng tiên cá. huynh. nhau. Link download 1 người cha và 3 đứa con – Hoàn – Entry filed under 1 người cha và 3 đứa con. Edit San loại đam mỹ, cổ trang, hài, nhất công nhất vật chính Việt Lăng Khê, Tịch Viêm, Tịch Nguyện, Tịch Thiên…Ở Thành đông có già đình Tịch gia nổi tiếng là chỉ có bốn nam nhân. Nam chính là đại lão gia của Tịch gia , hắn nhận nuôi bốn người con trai. Con trai lớn là Tịch Viêm làm quan phụ mẫu của thành , con thứ Tịch Nguyện lo nhiệm vụ kiếm tiền nuôi cả nhà. Hắn đã ba mươi bảy tuổi có dung mạo như hoa như nguyệt đang được hưởng phước tuổi già nhàn sự yêu thương của các con hắn có cuộc sống mãn nguyện như ý, có sở thích là nhận nuôi trẻ con nghe những chuyện ngồi lê đôi mách trong thành. Thích nhất là đồ ngọt và du đời, luôn xảy ra những chuyện mình không thể ngờ, những đứa con mà hắn đã vất vả nghịch ngợm đùa bỡn, à không, vất vả nuôi dưỡng thành người đã dần dần từng đứa một rời khỏi đôi cánh che chở của nam Tịch Viêm tựa hồ đang ôm ấp một bí mật vô cùng to lớn. Phụ mẫu thân sinh của thứ nam Tịch Nguyện không ngờ lại chính là Nam An Vương gia đương triều. Còn tiểu nhi tử Tịch Thiên lại chấp nhận lời cầu hôn của một nam nhân?Trong lúc đó, bóng đen quá khứ mà hắn đã cố che giấu giờ lại chầm chậm xâm nhập vào cuộc sống bình yên của cả nhà……….

1 người cha và 3 đứa con